Buồn vì lăng mộ ở quê ngày càng to đẹp
Quê tôi mỗi năm bão lũ luôn tràn ngập những cảnh đau lòng, những ngôi nhà nhỏ bé, xiêu vẹo trong biển nước ngập mênh mông, nhiều người phải chịu cảnh rét buốt tìm kiếm chỗ trú tạm bợ khi bão lớn. Ở một nơi khác, khu vực nghĩa trang lại ngày càng to đẹp, lăng mộ có giá xây dựng hàng trăm triệu đồng đến cả tỷ đồng ngày một nhiều hơn. Một màu xanh của cây cối, thiên nhiên tươi mát đã bị thay thế bằng những thửa bê tông đủ sắc màu, nóng nực.
Khoảng 20 năm trước, những đứa trẻ chúng tôi bị lạc lối bởi rừng cây xanh mát, được thỏa thích tìm và hái nhiều loại quả dại, gặp đủ loại chim trời. Hiện tại, tôi lạc lõng trong “cánh rừng bê tông”, sự nóng nực tỏa ra từ những tường gạch, cái nóng của mặt trời và cả sự chói chang phản chiếu ánh nắng từ những viên gạch men bóng loáng của nhiều khu lăng mộ khiến không khí ngày càng oi bức.
Mỗi người chúng ta khi sống đôi lúc chịu cảnh ở trọ, khi không còn trên đời lại có ngôi mộ chính chủ. Với phong tục tập quán như hiện nay, các ngôi mộ đều được bê tông hóa hết, không biết bao nhiêu diện tích đất rừng phải nhường chỗ để người ta xây dựng lăng mộ nữa.
Tiếng nói của một con người nhỏ bé như tôi không thể đảo ngược lại trào lưu xây nhà cho người đã khuất đang phát triển nhanh như hiện nay. Giải pháp để xây dựng những nghĩa trang thân thiện môi trường rất nhiều nhưng không ai quan tâm. Tác hại từ việc chặt hết cây rừng có thể thế hệ mai sau sẽ phải nhận lấy. Để lại cho con cháu mai sau một rừng cây hay một rừng bê tông là do quyết định của chúng ta hôm nay.